Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Bất Yếm Trá


Phan_12

Mặc dù Úc Thiên Thiên tự tin rằng sẽ không thua kém Ôn Tửu, nhưng lại có cảm giác gặp được kẻ thù mạnh ngang sức với mình.

So với vẻ thù địch của Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu vô cùng bình thản, bởi vì cô không phải là bạn gái thật sự của Yến Luật, cho nên đối mặt với người "tình địch" tên là Úc Thiên Thiên này, trong lòng không hề cảm thấy áp lực, hơn nữa cũng không hề có ác ý, trên tâm lý ung dung thản nhiên, tự nhiên trên phương diện khí thế đã thắng được một bậc.

Đón lấy ánh mắt thù địch rực lửa của Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu mỉm cười nghênh đón, lễ phép gật đầu: "Xin chào."

So với sự lạnh nhạt của Ôn Tửu, trong lòng Úc Thiên Thiên giờ phút này có thể nói là như đang nổi sóng lớn, phong ba vỗ bờ.

Chuyện này thật sự là quá đột ngột, không có một điềm báo hay dấu hiệu nào trước cả, Yến Luật vậy mà đột nhiên đã có bạn gái, lại còn mang về quê, để cho ông bà xem mắt nữa. Đây căn bản là một phương thức coi thường cô, cũng coi thường nhà họ Cố và nhà họ Diệp.

Trong cơn tức giận, cô hất cằm, nhìn Yến Luật nói: "Bạn gái của anh?"

Yến Luật nắm tay Ôn Tửu, kiêu căng gật đầu: "Đúng, bạn gái của tôi."

Một câu vô cùng đơn giản, giọng điệu hời hợt, nhưng lại đủ mười phần khẳng định vô cùng xác thực. Hơn nữa lúc nói câu này, Yến Luật quay đầu, rũ mắt xuống nhìn Ôn Tửu, trong ánh mắt lạnh lẽo kiêu ngạo từ trước đến nay vậy mà lại pha lẫn vài phần ấm áp dịu dàng.

Trái tim Ôn Tửu cũng không khỏi đập mạnh một cái, Yến tiên sinh, anh thật ra rất có thiên phú diễn kịch đấy. Ánh mắt này quả thực gây ảo giác cho Ôn Tửu, giây phút này, bản thân mình giống như đã thực sự trở thành bạn gái của anh.

Nhà họ Úc gia thế hiển hách, từ lúc sinh ra đến nay Úc Thiên Thiên vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, trước giờ vẫn kiêu căng ngạo mạn, muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, đời này cũng chỉ thất bại trước mặt Yến Luật.

Yến Luật đã xác nhận thân phận của Ôn Tửu, lúc này Úc Thiên Thiên cũng không khách sáo mà chĩa đầu mâu vào Ôn Tửu, lạnh lùng mỉa mai nói: "Cô tên là Ôn Tửu đúng không? Xin nhờ cô lần sau trước khi làm bạn gái của người ta thì hãy điều tra rõ ràng xem người ta có vợ chưa cưới không đã nhé?"

Ôn Tửu rất biết kiềm chế mà không phản kích, chỉ là cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Yến Luật: "Anh có vợ chưa cưới?"

Yến Luật nắm tay cô, thấp giọng nói: "Anh vẫn chưa đính hôn, cũng không có vợ chưa cưới, bạn gái, cũng chỉ có em thôi."

Yến Luật trước nay vẫn kiêu căng lạnh lùng, giờ giọng nói khẳng định tuyệt đối, hơn nữa trong ánh mắt lại pha lẫn vẻ dịu dàng quyến luyến mà xưa nay chưa từng có, Ôn Tửu lại một lần nữa bị hành động của Yến tiên sinh làm cho sợ hãi rồi.

Úc Thiên Thiên tức giận đến nghẹn họng trong phút chốc, giọng nói cũng không tự giác mà cao lên một chút: "Đây là chuyện hẹn ước ván đã đóng thành thuyền, hai nhà cũng biết, toàn bộ người quen không ai không biết, còn cần phải dùng thêm nghi thức gì nữa sao?"

"Tất cả mọi người trên thế giới biết cũng vô dụng thôi." Yến Luật lạnh lùng nói: "Úc Thiên Thiên, tôi không hề đính hôn với cô, xin cô đừng có tự cho mình là vợ chưa cưới của tôi."

Những lời này lập tức lại khiến Úc Thiên Thiên cực kỳ mất mặt, thật sự tức giận sắp phun ra máu, ánh sáng trong mắt vừa sáng vừa lạnh, giống như hai thanh đao sắc bén chém về phía Yến Luật.

Đối với mấy chiêu số phụ nữ thường dùng, trước giờ Yến Luật đều áp dụng thái độ hờ hững coi như vô hình. Ngay cả tiếp chiêu anh cũng khinh thường, mặc kệ, là phong cách trước sau như một của anh. Cho nên, mắt đao của Úc Thiên Thiên rốt cuộc chém vô ích.

Anh tự tay vén tóc ra bên tai thay Ôn Tửu, ngón tay thon dài dịu dàng, hơi vuốt ve bên trên vành tai Ôn Tửu như gió nhẹ lướt qua.

Ôn Tửu đột nhiên cảm giác bên tai mình nóng lên, hành động của Yến tiên sinh lại cao siêu như thế, thật đúng là không nhìn ra.

Tất nhiên, việc Yến Luật cố ý thân mật, đã hoàn toàn chọc giận Úc Thiên Thiên, cô ôm lấy cánh tay, cười khẩy: "Đêm qua không nhận điện thoại của tôi, tôi đã cảm thấy không đúng, quả nhiên là có chuyện xảy ra. Được, Tiểu Yến Tử, lá gan của anh thật không nhỏ."

Ôn Tửu vốn đang căng thẳng phối hợp diễn kịch với Yến tiên sinh, kết quả là biệt hiệu "Tiểu Yến Tử" này đột nhiên xuất hiện, cô không nén nổi mà phun ra ngay tại chỗ, ngay cả ông bà nội cũng lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười.

Ôn Tửu tuy rằng đã cố gắng nhịn cười, thế nhưng tay vẫn luôn run rẩy.

Yến Luật nắm chặt tay Ôn Tửu, xiết mạnh, nhìn Úc Thiên Thiên hằm hằm, hơi đỏ mặt lên.

Lúc anh bắt đầu chán ghét Úc Thiên Thiên, cũng là bởi vì lúc nhỏ cô đã đặt cho anh cái biệt hiệu này, làm cho bạn bè đều biết hết, chê cười anh một hồi lâu.

Hai người trợn mắt trừng nhau, trong không khí dường như sắp bốc cháy đến nơi, ông nội ngồi một bên nói: "Thanh Ngọc à, không phải cháu muốn đi chùa thắp hương vào mùng một đó sao, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu đến thành phố X, cháu đưa nó cùng đi đi. Chùa Ninh Tâm cũng coi như là một di tích cổ, danh lam thắng cảnh của chỗ chúng ta, qua nửa đêm giao thừa có rất nhiều người sẽ tới chùa thắp hương đó."

Ông nội muốn tách cô ra, hóa giải cục diện bế tắc, Ôn Tửu đương nhiên hiểu rõ, vì vậy cười nói: "Vâng, cháu cũng muốn đi xem đây."

Ông nội nhẹ nhàng thở ra, định bụng Ôn Tửu đi rồi, ông và Úc Thiên Thiên, Yến Luật sẽ ngồi nói chuyện cho thật rõ ràng với nhau.

Không nghĩ tới Yến Luật lạnh mặt lại nói: "Cháu đưa cô ba và Ôn Tửu đi qua đó. Ôn Tửu, em ăn mặc quá mỏng manh rồi, lên tầng thay quần áo dày đi." Nói xong, liền kéo cô lên tầng.

Trước mặt Ôn Tửu, Úc Thiên Thiên nói ra biệt danh của anh lúc còn nhỏ, cố ý chửi bới hình tượng cao lớn khôi ngô tuấn tú của anh, quả thật là không thể nhẫn nhục.

Ôn Tửu nhỏ giọng nói: "Tự tôi đi với cô ba là được rồi."

Yến Luật nhăn mày lại, lạnh lùng nói: "Bây giờ cô đang ở thành phố X, tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cô, xin cô duy trì như hình với bóng với tôi."

Hình bóng không rời? Ôn Tửu cảm thấy chuyện này cũng có chút khuếch trương rồi?

"Cô mặc áo lông vào đi, trong chùa còn lạnh hơn bên ngoài." Nói xong Yến Luật đi vào phòng mình, khép cửa phòng lại ầm một tiếng, có thể thấy được là bị Úc Thiên Thiên chọc giận đến không chịu nổi."

Ôn Tửu mở tủ quần áo ra, lấy cái áo lông màu xanh lá cây kia ra, sau khi mặc xong thì đi ra cửa phòng, đã thấy Yến Luật đứng chờ cô ở cửa ra vào.

Anh cũng đã thay quần áo, áo khoác ngoài tối màu màu cà phê, cổ quàng một chiếc khăn quàng màu nâu nhạt.

Phong cách mặc đồ của anh, Ôn Tửu thật là rất thích, cho dù là áo len hay áo khoác, đều là kiểu dáng đơn giản, chất liệu hoàn mỹ, lộ ra phong độ cao quý nho nhã của anh, hoàn toàn chính xác là người đàn ông làm cho người ta đã nhìn qua thì rất khó quên.

Lúc xuống tầng đến chỗ ngoặt, Yến Luật dừng chân lại, quay đầu lại nắm lấy tay Ôn Tửu. Ôn Tửu nhìn sắc mặt ủ dột của anh, đột nhiên nghĩ đến biệt danh Tiểu Yến Tử, lập tức lại không nhịn được cười.

Yến Luật nắm lấy tay cô, cảm giác được cô đang hơi run run, quay mặt nhìn cô, phụng phịu nói: "Không cho cười."

Ôn Tửu nén cười đi xuống tầng với anh.

Úc Thiên Thiên đang ngồi ghế sô pha nói chuyện với bà nội, nhìn thấy Ôn Tửu đi xuống, đuôi lông mày nhướn nhướn, ánh mắt dò xét.

Áo khoác Ôn Tửu vừa mặc ban nãy, nhìn qua khí chất trầm ổn mà thanh nhã, mà chiếc áo lông này có màu sắc diễm lệ, kiểu dáng thanh thoát, thoáng một cái khiến cô trông ít tuổi đi nhiều, cũng hoạt bát hơn rất nhiều, không trong trẻo lạnh lùng bằng vừa rồi. Yến Luật cũng đã thay quần áo, màu sắc cũng vô cùng phù hợp với cô, dường như là vì thành đôi với cô.

Úc Thiên Thiên cười cười với Ôn Tửu: "Bộ quần áo này của cô nhìn rất đẹp."

Sao đột nhiên trở nên thân thiết lên thế? Ôn Tửu cũng định nói tiếng cám ơn, lại nghe Úc Thiên Thiên nói: "Bộ quần áo lúc nãy, tôi còn tưởng rằng cô đã hơn ba mươi đấy."

Ông Yến nghe thấy lời Úc Thiên Thiên nói, liền trao đổi ánh mắt với bà nội, tính tình Úc Thiên Thiên nói dễ nghe là ngay thẳng, nói khó nghe thì chính là vô lễ.

Bà nội còn lo lắng Ôn Tửu sẽ tức giận, không nghĩ tới Ôn Tửu lại quay mặt cười cười với Yến Luật: "Xem ra cô Úc cũng thích trang phục như thế, nếu không anh cũng mua cho cô ấy một bộ đi, em cũng không ngại đụng hàng."

Úc Thiên Thiên tức giận đến trừng mắt nhìn Ôn Tửu, không nghĩ tới nhìn cô dịu dàng ít nói như vậy, mà nói chuyện cũng như trong bông có kim vậy, làm cho người ta tức chết đi. So với sự cay nghiệt của Úc Thiên Thiên, câu trả lời của cô không chỉ khoan dung rộng lượng, mà lại còn ám chỉ bộ quần áo này là Yến Luật mua cho cô đấy.

Yến Luật nghe thấy lời Ôn Tửu nói, xem như hoàn toàn buông lỏng trái tim ra. Vốn còn lo lắng Ôn Tửu không nói nhiều lắm thì lời lẽ sẽ lép vế, bởi vì Úc Thiên Thiên xưa nay vẫn nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng Ôn Tửu lại giỏi về lấy ít thắng nhiều, ung dung đánh trả lại, không hổ là người đã từng luyện judo.

Hiệp một này, tất nhiên là Úc Thiên Thiên thua.

Yến Luật nắm tay Ôn Tửu đi ra sân, lái xe chở cô và Yến Thanh Ngọc, đi thẳng về hướng chùa Ninh Tâm.

Chùa này nằm cạnh đường phía tây thành phố, mặc dù đã lâu đời, nhưng hương khói tràn đầy, rất nhiều người ra ra vào vào, đến đây dâng hương.

Lúc Yến Thanh Ngọc đi vào bảo điện Đại Hùng cúi lạy Bồ Tát, Ôn Tửu ở ngoài điện thắp ba nén hương, cắm trong lư hương lớn dưới bậc thang.

Yến Luật đứng bên cạnh cô, nhìn cô: "Cô tin Phật?"

Ôn Tửu cười cười: "Tôi cũng chưa tính là tín đồ thành kính, có đôi khi trong lòng có oán hận căm tức, sẽ xem kinh Phật, để cho bản thân mình bình tĩnh lại."

"Oán hận cái gì?" Yến Luật nhăn mày nhìn cô, cảm thấy cô không giống như người có oán hận trong lòng, bình tĩnh thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều thoang thoảng hương vị đạm bạc như nước.

Ôn Tửu dừng một chút: "Chính là không dứt bỏ được một việc, và một người."

Lòng Yến Luật bất giác trùng xuống, không bỏ được một người?

Ai? Chắc là một người đàn ông rồi. Không biết sao, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Yến Thanh Ngọc ra khỏi điện, nhìn thấy Ôn Tửu liền cười ha hả nói: "Đằng sau có ao trị bệnh Dược Vương Bồ Tát, còn có chuông Linh Tuệ, cây Nhân Duyên, đều vô cùng linh nghiệm, cô dẫn cháu đi xem."

Ôn Tửu cười gật đầu: "Vâng."

Đằng sau bảo điện Đại Hùng là khoảng sân trống trải, chính giữa là dòng suối uốn thành một cái ao, có người đang hứng nước suối vào trong bình nước khoáng.

Ôn Tửu hỏi: "Cái này là ao trị bệnh sao?"

Yến Thanh Ngọc nói: "Đúng, trong nước suối có không ít chất khoáng, thường xuyên có người mang về đun sôi uống."

Ôn Tửu mỉm cười nói: "Sớm biết như vậy chúng ta cũng mang theo cái chai tới đây."

Yến Luật bĩu môi: "Thế mà em cũng tin."

"Thú vị nha." Ôn Tửu cười liếc anh một cái, giọng điệu vậy mà mang theo một tia dí dỏm y như đứa trẻ. Trong lúc đó, Yến Luật cảm thấy dường như cô ít đi vài tuổi.

Ôn Tửu lại chỉ vào cái chuông lớn cách đó không xa: "Đây là chuông Linh Tuệ, có giải thích gì không ạ?"

"Có đấy. Sau khi gõ có thể làm cho đầu óc thông minh hẳn lên."

Trước chuông Linh Tuệ có một hòm công đức, phía trên có viết năm đồng gõ chuông ba cái.

Ôn Tửu cười chìa tay về phía Yến Luật: "Trả tiền."

Yến Luật: "..."

Yến Thanh Ngọc nói: "Cô có tiền lẻ." Nói xong, bỏ năm đồng vào trong hòm công đức.

Ôn Tửu quả nhiên đi lên gõ ba cái, rung tới mức tiếng ông ông vang lên bên màng tai Yến Luật, anh thở dài: Cô thay đổi quần áo, khuôn mặt nhìn cũng nhỏ tuổi đi không ít, sao lại cũng đột nhiên trở nên ngây thơ đi. Nhưng mà... còn rất đáng yêu.

Gõ chuông xong, Yến Thanh Ngọc lại chỉ vào cây đằng sau: "Cháu xem, ở trên đã treo không ít lụa đỏ, viết tên của hai người lên, cả đời bên nhau đến đầu bạc."

Yến Luật càng thêm khinh thường, cái này nếu là thật, tỷ lệ ly hôn ở thành phố X có thể về không rồi.

Yến Thanh Ngọc nói: "Hai cháu cũng treo lụa đỏ lên đi."

Ôn Tửu ha ha: "Dạ, thôi đừng ạ, có vẻ chẳng có khả năng lắm."

Yến Thanh Ngọc nói: "Tin tưởng thì sẽ linh nghiệm, cháu xem, ở bên trên đã treo rất nhiều lụa đỏ rồi."

Trước cây có một hòa thượng ngồi trước một bàn gỗ, trên đó có không ít lụa đỏ, hòm công đức một bên ghi, một đồng một cái.

Yến Thanh Ngọc đi qua mua một cái, đọc tên của Ôn Tửu và Yến Luật, nhờ hòa thượng viết lên.

Ôn Tửu lặng lẽ kéo tay áo Yến Luật, ám chỉ anh phản đối đi, kết quả anh vẫn không phản ứng chút nào.

Yến Thanh Ngọc giao cho Yến Luật cái lụa đỏ đã viết xong. Yến Luật giả bộ chối từ, bộ dạng uốn éo, dường như nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.

Yến Thanh Ngọc lại nghĩ là anh đang xấu hổ, cười ha hả nói: "Nào, để cô ba giúp hai đứa treo lên, có Bồ Tát chứng kiến, nhất định sống với nhau đến bạc đầu."

Ôn Tửu lại kéo tay áo Yến Luật, Yến Luật vẫn trưng ra bộ mặt thờ ơ.

Hòa thượng nhìn hai người: "Hai vị thí chủ có muốn xem nhân duyên không?"

Ôn Tửu nói: "Không phải đã treo lụa đỏ rồi sao, sao còn phải xem nhân duyên?"

"Ta xem tướng mạo của hai vị, nhân duyên này sẽ có không ít khó khăn trắc trở, xem một quẻ có lẽ có thể hóa giải."

Ôn Tửu nhìn Yến tiên sinh đẹp trai phong độ vẫn luôn im lặng không nói bên cạnh, cười trêu chọc nói: "Đại sư, người nhìn lầm rồi, vị này chính là ông chủ của tôi."

Hòa thượng cười cười, cúi đầu sắp xếp lại lụa đỏ, cũng không nói thêm lời nào.

Ôn Tửu cười quay người, vừa quay lại đã giật mình, không nghĩ tới Úc Thiên Thiên lại đang đứng phía sau cách đó vài bước.

Chương 24: Đôi bên tranh luận

Úc Thiên Thiên khoanh tay, vẻ mặt hơi là lạ, trên môi nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, đánh giá Ôn Tửu và Yến Luật.

Yến Luật vẫn đút hai tay trong túi quần, trông thấy Úc Thiên Thiên, lập tức thay đổi sắc mặt. Anh vốn cực kỳ hiểu rõ Úc Thiên Thiên, vừa nhìn nét mặt của cô ta thì biết rõ cô ta đã nghe thấy câu nói vừa rồi nên nổi lòng nghi ngờ.

Ôn Tửu phản ứng cực nhanh, vươn tay khoác lấy cánh tay Yến Luật, dịu dàng cười cười: "Ông chủ, tiết kiệm tiền xem bói cho anh, cảm ơn em thế nào đây?"

Yến Luật cúi đầu trừng mắt nhìn cô: "Có người nói chuyện với ông chủ như em sao."

Ôn Tửu liếc xéo anh: "Vậy anh đuổi việc em thử xem."

Lời kịch của hai người giống như đã sớm luyện tập cùng nhau, vô cùng tự nhiên. Thế nhưng động tác của hai người vẫn có chút gượng gạo, trước kia đều là Yến Luật chủ động dắt tay đi, còn lần này lại là Ôn Tửu chủ động, hơn nữa còn là khoác tay anh. Yến Luật cũng chưa từng bị ai khoác tay như vậy, quả thực không dám cử động, sợ khuỷu tay mình sẽ đụng phải ngực cô.

Bản thân Ôn Tửu cũng có chút không tự nhiên, nhưng một câu nói đùa đã khiến cô suýt nữa lòi đuôi, hành động của cô lần này cũng có ý lấy công chuộc tội, hi vọng động tác thân mật lần này có thể dẹp tan sự nghi ngờ trong lòng Úc Thiên Thiên.

Nhưng Úc Thiên Thiên lại nhìn thẳng vào tay cô, nở nụ cười: "Vừa rồi đứng cách nhau xa như vậy, tại sao tôi vừa đến, hai người lại bắt đầu ra vẻ thân mật rồi."

Ôn Tửu và Yến Luật nghe thấy lời này đều có chút lúng túng, lúc không có ai, bọn họ tất nhiên sẽ không dưng đi nắm tay, cho nên vừa rồi hai người không chỉ không có sự tiếp xúc về thân thể mà lúc nói chuyện cũng đứng cách nhau khoảng một mét.

Đúng lúc này, Yến Thanh Ngọc đi tới, nhìn thấy Úc Thiên Thiên, kinh ngạc nói: "Thiên Thiên, sao cháu cũng tới đây."

Úc Thiên Thiên cười cười: "Vâng, cháu vốn muốn đi thắp hương, nhưng thấy Bồ Tát mất linh, bây giờ xem ra, không cần."

Những lời này, dường như còn bao gồm hàm ý nào đó, Yến Luật không tự chủ được mà nhăn mày lại.

Bốn người ra khỏi chùa, Yến Thanh Ngọc vì muốn để cho Yến Luật và Ôn Tửu ở bên nhau, liền ngồi trên xe Jeep địa hình của Úc Thiên Thiên.

Ôn Tửu vừa lên xe, Yến Luật liền quay sang: "Xin cô lần sau chú ý, không được để chuyện này lặp lại."

"Cô ấy sẽ cho rằng tôi và anh đang nói giỡn, coi như là gọi một biệt danh thôi mà." Ôn Tửu còn chưa cảm giác được vấn đề nghiêm trọng như vậy, nhưng Yến Luật lại nhíu đôi lông mày rậm rạp lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Sai lầm cô phạm phải này vừa vặn rất nghiêm trọng. Bởi vì cô ta biết rõ tôi ghét nhất là người khác đặt biệt hiệu cho tôi, cho nên cô ta nhất định sẽ sinh nghi."

Ôn Tửu nhớ tới cái tên "Tiểu Yến Tử", lập tức đã hiểu rõ.

Xe của Yến Luật còn chưa khởi động, xe Jeep địa hình của Úc Thiên Thiên đã đi trước một bước, vọt qua rất phong cách.

Từ lúc Úc Thiên Thiên lên đại học thì mồng ba hàng năm đều tới chúc tết, chúc thọ ông nội, cũng rất quen thân với Yến Thanh Ngọc, cô cảm thấy Ôn Tửu tạm thời vẫn là người ngoài so với mình, cho nên Úc Thiên Thiên lại hỏi Yến Thanh Ngọc: "Cô ba, Ôn Tửu kia và Yến Luật yêu nhau bao lâu rồi?"

"Cô cũng không rõ lắm. Dù sao trước đó A Luật cũng không để lộ ra cái gì, hôm trước giao thừa đột nhiên dẫn về nhà, khiến ông bà nội cháu cũng đều giật cả mình, mà cô cũng lấy làm kinh hãi."

"Hai người bọn họ ở cùng một phòng sao?"

Yến Thanh Ngọc đã có tuổi rồi, bị hỏi vấn đề trực tiếp như vậy cũng rất xấu hổ, bà là bề trên, nhưng không phải cô ruột, làm sao lại không biết xấu hổ mà đi chú ý tới việc riêng tư của Yến Luật như vậy.

"Ngày hôm qua cô đi đến nhà con trai, cũng không biết rõ tình hình lắm."

Úc Thiên Thiên còn muốn hỏi tiếp cái gì đó, thế nhưng mà nghĩ lại đêm qua Yến Thanh Ngọc cũng không có mặt ở nhà họ Yến, đoán chừng có hỏi cũng không hỏi được cái gì.

Lúc này, xe thương mại màu xám bạc của Yến Luật bỗng chốc vượt qua bên cạnh xe Jeep địa hình.

Trở lại nhà họ Yến, ông nội đang dạy Hoan Hoan viết chữ ở trong phòng sách, bà nội ngồi xem tivi ở ghế sô pha. Ôn Tửu xem cũng sắp đến giờ cơm trưa, đang muốn đi vào bếp giúp đỡ, bà nội nói: "Tiểu Mai đang làm rồi, các cháu đến ngồi nghỉ một lát đi, cơm trưa xong ngay đây."

Yến Luật đang muốn dừng chân nghỉ một lát, Ôn Tửu quay đầu nói: "Đi chuẩn bị một bình trà tới đi, em muốn Trần phổ."

Yến Luật đang định nhấc chân lên, lại rút về, anh quay mặt nhìn Ôn Tửu, tại sao lại sai anh đi bưng trà rót nước? Tay anh đêm qua còn bị bỏng nữa đấy.

Ôn Tửu lại cười cười: "Thuận tiện, cũng rót cho Thiên Thiên một tách."

Yến Luật đột nhiên nhớ tới Úc Thiên Thiên đứng nhìn ở một bên, việc nhỏ không nhịn thì sẽ bị loạn việc lớn, vừa rồi lúc ở chùa Ninh Tâm đã bị Úc Thiên Thiên nghi ngờ, anh lại không thể để lộ ra sơ hở gì nữa, đã diễn vai bạn trai bạn gái, nếu như diễn nhiều một chút, để cho Úc Thiên Thiên buông tay cũng tốt. Vì vậy, nén nhịn không vui mà đi lấy lá trà, pha một bình trà, đưa đến để trên bàn, lại còn rót cho Ôn Tửu một chén.

Úc Thiên Thiên quả thực xem đến trừng cả mắt, Yến Luật vậy mà cũng sẽ rót nước bưng trà hầu hạ con gái, chuyện này thật đúng là lần đầu tiên cô trông thấy. Phút chốc trong lòng hơi chua xót, không cam lòng, không phục nói không nên lời.

Rất nhanh, cơm trưa đã dọn xong, Ôn Tửu và Yến Luật đều ngồi xuống trước bàn ăn. Phòng khách của nhà họ Yến vô cùng rộng, trong phòng ăn này, đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ hoa lê Brazil, mười hai người ngồi xuống cũng không có vấn đề gì. Vị trí trước đây của Úc Thiên Thiên đều là ở bên cạnh Yến Luật, nhưng hôm nay, Yến Luật lại kéo Ôn Tửu ngồi cạnh mình, mà vị trí của cô lại là ở dưới Yến Hoan.

Một bữa cơm, Úc Thiên Thiên ăn chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc. Bên tai không ngừng vọng lại lời khuyên của ông bà nội. Thế nhưng cô làm sao có thể nói buông tay là buông tay, cô đã tốn mười năm vào chuyện này, quan hệ của cô với Yến Luật, mọi người đều đã biết hết.

Hai người có thể xem như là thanh mai trúc mã, ngay từ lúc cùng đi nhà trẻ đã quen biết nhau. Tính cách của Úc Thiên Thiên hơi giống con trai, Cố Anh Kiệt đời này rất thích con trai, Úc Thiên Thiên lại là cháu ngoại của bạn thân, cho nên luôn rất thích cô, thường xuyên gọi về nhà chơi.

Lúc cô còn u mê không biết gì, người lớn hai nhà đã hay nói đùa rằng muốn làm thông gia. Đến tuổi có mối tình đầu, cũng có không ít người theo đuổi cô, cô đều chẳng thèm ngó tới, bởi vì trong lòng đã ấn định rằng Yến Luật là bạn trai của cô, chồng tương lai của cô. Đáng tiếc, sự thật lại không phải như cô mong muốn, theo tuổi tác tăng lên, tính cách hai người đều càng ngày càng mạnh mẽ, Úc Thiên Thiên muốn khuất phục Yến Luật, đáng tiếc Yến Luật lại càng kiêu ngạo hơn cô, từ chỉ nhìn mà không gần gũi cô rồi biến thành mặc kệ.

Anh càng như vậy, Úc Thiên Thiên càng cảm thấy không phục, bao nhiêu người cúi đầu phục tùng cô, dựa vào cái gì mà Yến Luật lại ngoại lệ?

Nếu nói Úc Thiên Thiên thích Yến Luật rất nhiều, thì cũng chưa chắc, mà chính là ôm nỗi bướng bỉnh, không thể không tranh giành cao thấp. Hơn nữa mọi người đều biết quan hệ của hai người, chuyện này đã liên quan đến thể diện của nhà họ Úc và nhà họ Cố, Úc Thiên Thiên lại càng không nuốt trôi cơn tức này, lo gì lúc kết hôn với Yến Luật, ngày hôm sau cô sẽ đạp anh một cái, vậy coi như là Úc Thiên Thiên cô đã thắng rồi.

Ăn cơm xong, bà nội nói: "Thiên Thiên, cô ba của cháu đã dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi, cháu đi lên tầng nghỉ ngơi một lát đi."

Úc Thiên Thiên dạ một tiếng, "Cháu đi lấy hành lý vào." Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, lấy một va ly hành lý từ bên trong xe Jeep, còn có một hòm gỗ vuông vắn.

Cô giúp việc Tôn Mai ôm hòm gỗ cho cô, cô lại không chịu mà giao vali hành lý cho Tôn Mai, tự mình ôm hòm gỗ đi lên tầng.

Ôn Tửu âm thầm thấy lạ, không biết trong hòm gỗ này có cái gì, trông bề ngoài cực kỳ bình thường, cô ta lại coi như là bảo bối rất quý giá.

Nói chuyện cùng với bà nội một lát, Ôn Tửu bưng trà lên tầng ba. Nhà kính trồng hoa là nơi Ôn Tửu thích nhất, chỉ tiếc là thành phố Z khó có thể có được thiết kế hài lòng như thế, cũng khó có được thời gian rảnh rỗi như thế này.

Cô ngồi ở trên ghế mây, lấy điện thoại di động ra, định đọc tiểu thuyết một lát. Sau mười hai giờ trưa, ánh mặt trời cũng vừa phải, phù hợp cho người lười biếng phơi nắng đây, bởi vì tiếng pháo nổ buổi sáng khiến cô ngủ không ngon giấc, Ôn Tửu có chút mê man buồn ngủ, đang muốn xuống tầng đi ngủ.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Ôn Tửu quay đầu nhìn lại, Úc Thiên Thiên đã đi tới trước cửa nhà kính. Cô ta khoanh tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cô: "Ôn Tửu, tôi có việc muốn hỏi cô."

Giọng điệu và thái độ hung hăng vênh váo như thế khiến cho Ôn Tửu hiểu rõ được vì sao Yến Luật không thích cô ta, Yến Luật vốn kiêu ngạo, đâu phải loại sẽ chịu bị khinh bỉ.

Ôn Tửu khách sáo nói: "Cô cứ nói."

"Cô với Yến Luật đã yêu đương bao lâu?"

"16 ngày."

Đây là đáp án tốt nhất mà Yến Luật đã chuẩn bị, kết quả là lúc Ôn Tửu nói ra, Úc Thiên Thiên lại nở nụ cười: "16 ngày đã đi về nhà với đàn ông? Xem ra cô rất vội nhỉ." Sự trào phúng trong lời nói rõ đến nỗi không cần nói cũng biết.

Ôn Tửu cười cười: "Tình yêu cũng không kể thời gian dài ngắn. Nếu như cái duyên đã đến rồi, một ngày cũng đã có thể quyết định chuyện cả đời, duyên không đến, quen biết anh ấy hai mươi năm thì cũng để làm gì?"

Úc Thiên Thiên nghẹn họng trong chốc lát, kéo cái ghế ra ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Tôi còn cho rằng Yến Luật sẽ tìm được một người bạn gái thật tốt, hóa ra cũng chỉ thế này."

Loại khiêu khích này, nào ngờ Ôn Tửu lại không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười: "Yến Luật cho rằng tôi rất tốt, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Có người mặc dù rất tốt, anh ấy không thích thì cũng vô dụng thôi."

Úc Thiên Thiên tức giận đến trước mắt tối sầm, không khỏi nghẹn nói: "Cô không biết rằng làm người thứ ba là rất hèn hạ vô sỉ sao?"

Úc Thiên Thiên từng bước ép sát, lời nói quá đáng, mặc dù Ôn Tửu đã rất biết kiềm chế, cũng không khỏi tức giận trong lòng, cô không đổi sắc mặt mà bấm điện thoại cho Yến Luật, để di động vào trong túi. Việc một ngày có lương mười vạn thật sự không dễ làm mà, cô cần phải cho ông chủ biết rõ công nhân gian khổ như thế nào.

Yến Luật đang trả lời thư ở trong phòng tầng hai, điện thoại trên bàn vang lên, là điện thoại từ số 9, sau khi chuyển máy được, anh a lô một tiếng, nghe thấy tiếng nói của Ôn Tửu, thế nhưng lại không phải nói chuyện với anh.

"Xin lỗi, thứ nhất cô vẫn chưa đính hôn với Yến Luật, thứ hai, cũng chưa kết hôn với Yến Luật, thứ ba, thậm chí còn chưa từng yêu đương với Yến Luật. Không biết lấy tư cách và can đảm từ đâu ra, coi bạn gái của Yến Luật là người thứ ba." Giọng điệu của Ôn Tửu vẫn như trước, không nhanh không chậm, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Tiếp theo là tiếng của Úc Thiên Thiên: "Toàn bộ người trong nhà đều nhận tôi."

Ôn Tửu hời hợt nói: "Cho dù toàn thế giới nhận cũng vô dụng thôi, Yến Luật lại không đồng ý."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .